Nhận định, soi kèo Fulham vs MU, 2h00 ngày 27/1: Chìm trong khủng hoảng
ậnđịnhsoikèoFulhamvsMUhngàyChìmtrongkhủnghoảkết quả cúp liên đoàn anh Phạm Xuân Hải - 26/01/2025 05:25 Ngoại Hạng Anh
相关文章
- 、
-
Kèo vàng bóng đá Venezia vs Hellas Verona, 00h30 ngày 28/1: Đối thủ kỵ giơ -
Hàn Quốc muốn quản game như rượu, ma túyTuy nhiên, một vài thành viên chính phủ cho rằng văn hóa game đã lan ra tới mức gây tổn hại đến quốc gia. Trong cuộc tranh luận do Đảng Dân chủ tổ chức hôm 18/6, các chính khách, giáo sư và đại diện ngành game đã gặp mặt để bàn về giá trị của video game.
Có chủ đề “Video Games: Nghiện hay nghệ thuật”, cuộc tranh luận tập trung vào việc áp dụng Luật nghiện game, quản lý game video tương tự cồn và ma túy, có phải là giải pháp tốt nhất để xử lý tình trạng chìm đắm trong game của Hàn Quốc hay không.
"> -
Cao lão đầu ngơ ngác nhìn xung quanh. Không nói với ta? Xung quanh đây ngoài ta ra thì còn ai khác nữa đâu? Thằng nhóc này thật là khác người...
"Hóa ra ta rơi vào tay một thằng tâm thần!"
Gã hán tử uể oải nằm trên mặt đất, đảo cặp mắt trắng dã mà bi ai thở dài:
"Lão tử vốn nuôi ước vọng làm anh hùng, cả đời này tung hoành thiên hạ, làm nên đại sự rung chuyển cả đất trời... thế mà lại hồ đồ rơi vào tay một tên bị bệnh thần kinh. Lão tử thật là xui xẻo mà!!!"
"Ngươi mới bị thần kinh ấy!"
Sở Dương đảo cặp mắt trắng dã trả lời. Đột nhiên hắn giật đánh thót trong lòng. Ủa? Sao động tác tự kỷ này quen thuộc đến như vậy? Hay là mình đã lây cái đức hạnh của Đàm Đàm mất rồi?
Lúc này bốn tên thị vệ còn sống sót cũng đã tiến lại gần, huynh đệ của bọn hắn đã có mấy người chết trong tay bọn thủ hạ của đại hán này, cho nên ánh mắt khi nhìn hắn không hề có tí thiện cảm nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Các ngươi cút ra xa một chút! Đừng quấy rầy nhã hứng của lão tử!" Đại hán gầm lên: "Nếu muốn chết thì cứ thử động đến lão tử xem?"
Gã này đã làm tù binh rồi mà vẫn kiêu ngạo như vậy?
Đỗ Thế Tình từ trong xe đi ra, thần sắc của lão đã trấn định lại mấy phần. Gật đầu với Sở Dương, hắn nói: "Sở Dương! Lần này may mà có ngươi!"
Lão dừng lại một chút rồi cảm khái nói:
"Nếu không có ngươi thì e rằng hôm nay lão hủ đã phải táng thân ở đây. Mặc kệ là lúc trước lão hủ có giúp ngươi đến cỡ nào thì hiện tại coi như chúng ta đã không ai nợ ai nữa!"
Đỗ Thế Tình cười cười:
"Cho nên ngươi cũng không cần tiếp tục phải canh cánh trong lòng nữa. Lương y như từ mẫu, trị bệnh cứu người đối với một thầy thuốc mà nói vốn không phải là ân cứu mạng, mà chỉ là chức nghiệp. Ngươi hôm nay cứu ta mới chính là ân cứu mạng."
Trong lòng Sở Dương bỗng trào dâng lên kính ý. Đỗ Thế Tình có thể nói ra những lời này chứng tỏ hắn thật không thẹn với danh hiệu đệ nhất thần y. Sở Dương liền nói:
"Đỗ tiên sinh khách khí rồi! Hành động của ta đều là do ta tự chủ trương, ngài không nên hủy đi ước hẹn giữa chúng ta."
"Điều đó là đương nhiên!"
Đỗ Thế Tình gật gật đầu, hắn cười cười và nói: "Sự an toàn và thân phận của người này quyết định tới an toàn của chúng ta. Lão hủ tự nhiên sẽ lấy đại cục làm trọng."
Đại hán kia hừ một tiếng nói: "Tin rằng cho vàng các ngươi cũng không dám!"
Nói xong hắn liền quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Sở Dương: "Tiểu tử thối kia! Tại sao có nhiều người như vậy mà ngươi chỉ bắt có mình ta?"
Sở Dương cười to nói: "Bởi vì ngươi là người quan trọng nhất, nếu không bắt ngươi thì những người khác sao có thể rút lui được?"
Đại hán cười ha hả, thanh âm lộ ra vẻ tiêu sái cùng với hào khí ngất trời: "Vậy tại sao ngươi lại cho rằng ta là người quan trọng nhất? Điều này thật khiến ta nghĩ mãi mà không ra?"
"Chuyện này vốn ta không muốn nói cho ngươi biết, nhưng nhìn ngươi thuận mắt như vậy nên ta đành phá lệ một lần."
"> Truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên -
Khuôn mặt hắn đầy tươi cười, cúi người, cực kỳ nhiệt tình:
"Đã lâu không gặp, Ôn tổng thật là càng ngày càng có khí chất phong đạm!"
"Cát thúc thúc." Ôn Dư Nhiễm không nóng không lạnh cùng hắn bắt tay.
Nhưng tầm mắt từ từ rơi vào trên người tiểu cô nương kia.
Cát Thiên Hải nhanh chóng phản ứng lại và giới thiệu:
"Đây là cháu gái tôi, họ Ninh, gọi là Ninh An."
Ninh An buộc tóc đuôi ngựa, cúi thấp đầu không nói gì, làn da trắng đến quá mức, hai sợi tóc đen nhánh tự nhiên rũ xuống trước bả vai gầy guộc. Quần áo chỉnh tề sạch sẽ, thoạt nhìn có vẻ vẫn còn là học sinh, một bộ dáng ngoan ngoãn hướng nội.
Trong giới thượng lưu, tính hướng của Ôn Dư Nhiễm cũng không phải là điều bí mật gì.
Cát Thiên Hải đến cầu giúp đỡ, còn mang theo một tiểu cô nương trẻ đẹp như vậy, ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Ánh mắt của Ôn Dư Nhiễm đảo quanh trên người Ninh An hai vòng, sau đó liền thu lại, tỏ thái độ lạnh lùng.
Trong phòng ăn đang có máy sưởi, Ôn Dư Nhiễm thản nhiên cởi áo khoác da màu đen trên người, người phục vụ nhanh chóng cầm lấy, treo lên giá áo khoác cho nàng.
Bên trong Ôn Dư Nhiễm mặc một chiếc áo len dài mỏng được thiết kế riêng, lộ ra đường cong mềm mại. Trên vành tai là khuyên tai bạch kim của nhà thiết kế nổi tiếng, đơn giản mà lạnh lùng và cũng rất có khí chất.
Mái tóc xoăn mềm mại của nàng được xử lý đến tinh xảo ưu nhã. Đôi lông mày nhạt, trong mắt không có cảm xúc gì.
Cát Thiên Hải không thể nhìn ra được suy nghĩ của Ôn Dư Nhiễm, không biết nàng đối với tiểu cô nương là hài lòng hay không hài lòng, trong lòng hắn có chút thấp thỏm, lại thấy Ninh An vẫn luôn im lặng, liền bắt đầu sốt ruột mà nháy mắt ra hiệu với tiểu cô nương.
Ninh An dường như vẫn đang ngẩn người, không có phản ứng lại.
Cát Thiên Hải nóng nảy, lặng lẽ dùng cánh tay của mình chọc tiểu cô nương một cái.
Lúc này Ninh An cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Ôn Dư Nhiễm một cái, sau đó lại cúi đầu xuống, thấp giọng thốt lên một câu:
"Ôn Tổng"
Ôn Dư Nhiễm phát hiện ngón tay của tiểu cô nương này vẫn luôn vặn vặn mép bàn ăn, đầu ngón tay của đều trắng bệch, thần sắc có vẻ như là đang bệnh.
Phản ứng này khiến Ôn Dư Nhiễm cảm thấy có chút buồn cười.
.......
Khi các món ăn được dọn ra, Cát Thiên Hải mở một chai rượu màu đỏ.
Ninh An vẫn cúi thấp đầu, không nói lời nào, cũng không chạm vào ly rượu, ngồi ngay ngắn như pho tượng.
Cát Thiên Hải không thể lại bắt ép tiểu cô nương trước mặt Ôn Dư Nhiễm, vì vậy chỉ có thể bỏ qua Ninh An, một bên kính rượu, một bên sốt sắng cùng Ôn Dư Nhiễm lôi kéo làm quen.
Từng những câu hàn huyên chào hỏi từ từ lướt qua, chậm rãi đến gần chủ đề chính.
" Ôn tổng quả thật rất có năng lực, rất cao tay, mới hơn hai mươi tuổi mà có thể quản lý một tập đoàn lớn như vậy. Nếu tôi có một phần mười của Ôn tổng thì sẽ không đến mức giống như bây giờ..."
Cát Thiên Hải thở dài liên tục, nói rằng lúc trước đã nhìn nhầm giá cả thị trường. Hiện tại tồi tệ đến mức không có mặt mũi gặp người ta. Hợp đồng đã thương lượng trước đó nói huỷ liền huỷ. Thật vất vả mới có một hạng mục tử tế được chấp nhận, thì tài chính lại bị chặt đứt. Lúc trước có nhiều tài nguyên, hiện tại bây giờ lại ảm đạm. Bạn nhậu thì chạy sạch sẽ, tuổi lớn rồi cũng không biết phải làm sao, thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt. Hắn một bên than thở, một bên che mặt lại nhìn về phía Ôn Dư Nhiễm, hy vọng nàng có thể niệm tình một chút, ra tay giúp hắn một phen.
Nhưng Ôn Dư Nhiễm vẫn luôn im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lên tiếng, cũng chỉ là không đau không ngứa mà an ủi.
Ôn Dư Nhiễm đang xem xét.
"Gửi than trong tuyết" cũng là một loại đầu tư nhân tình, nàng đang cân nhắc giữa rủi ro cùng với hồi báo.
Sau khi nóng xong mười câu cuối, Cát Thiên Hải cũng không chắc sẽ có lời hứa hẹn từ nàng, trong lòng nôn nóng lên.
Cát Thiên Hải nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn Ninh An liếc mắt một cái:
"Ninh An, nâng ly rượu lên kính Ôn tổng đi."
Trong một lúc trầm mặc.
"Được." Ninh An thấp giọng mà đáp ứng một tiếng.
Ôn Dư Nhiễm nhướng mi, nhẹ nhàng nhìn về phía Ninh An.
Ninh An dừng lại một lúc lâu, cuối cùng cũng đứng dậy, cầm ly rượu lên, chậm rãi đi đến trước mặt Ôn Dư Nhiễm.
Tiểu cô nương mang đôi giày thể thao màu trắng, vóc dáng cao gầy với kiểu tóc buộc hai đuôi ngựa màu đen bóng bẩy
Ôn Dư Nhiễm mỉm cười: "Nào có ai cúi đầu kính rượu như vậy?"
Sau khi giọng nói rơi xuống, cũng không có động tĩnh.
Sau vài giây, Ninh An rốt cuộc cũng từng chút một ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Một đôi mắt cũng đen bóng bẩy.
"Ôn tổng, em kính chị." Giọng nói của Ninh An rất cứng ngắc, tựa như là phải tốn rất nhiều sức lực mới nói ra được lời này.
Tư thế cầm ly rượu của tiểu cô nương rất chuẩn, chỉ là quá dùng sức niết lên, xương ngón tay đều trắng bệch, cô đem ly rượu chuyển lên môi, ngửa đầu nâng ly lên, chất lỏng màu đỏ tươi từ từ chìm xuống.
Chẳng mấy chốc, ly rượu đã cạn.
Ninh An đặt ly rượu xuống, nhìn về phía Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm cười khẽ một tiếng, sau đó ung dung thong thả uống cạn ly rượu vang đỏ của mình, xem như kết thúc lần kính rượu này. Cát Thiên Hải ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
"Bao nhiêu tuổi rồi?" Ôn Dư Nhiễm hỏi cô.
"Mười chín." Ninh An thấp giọng mà đáp.
"Học đại học?"
"Vâng, sinh viên năm hai."
Ôn Dư Nhiễm gật đầu, suy nghĩ bay đến nơi khác, không nói gì nữa.
Ninh An trở lại chỗ ngồi của mình.
Bầu không khí rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.
Cát Thiên Hải lại bắt đầu nháy mắt ra hiệu với Ninh An.
Ninh An không để ý đến.
"> Truyện Độc Chiếm Chị Ấy